Monday, 14 March 2016

Bên khinh, bên trọng

Người ta không dẫn nguồn là người ăn cắp ; mình không dẫn nguồn, đó là mình quên.

Các nhà khoa học khác không có quyền sai sót, cẩu thả ; chỉ một nhà khoa học được phép nhận lỗi sai sót, sơ suất, cẩu thả, đó là mình. 

Khi mình bức xúc điều gì, mình tung ngay lên mạng xã hội và không cảm thấy buồn. Khi người khác bức xúc về mình, tại sao họ không liên lạc với cá nhân mình mà lại vào mạng, làm cho mình buồn?

Mình đánh nhiều người nên không mắc tội đấu tố. Nhiều người đánh mình, ấy là đấu tố.

Mình từng đạp đổ người khác xuống bùn trên tinh thần xây dựng. Vì vậy có ai xây dựng cho mình, mình ngửi ngay thấy mùi bùn.

Mình lên án kẻ cắp nhưng chưa từng giận ai ăn cắp văn mình. Mình ăn cắp nhưng chỉ giận mình thôi chứ không thấy mình đáng lên án.

Mình lên án ai là mình tố cáo. Ai lên án mình, kẻ đó vu cáo.


Người khác ăn cắp là gây tổn hại đến nước nhà. Mình ăn cắp chỉ làm các bạn khó chịu thôi, cho mình xin lỗi.

Người khác làm sai, mình biết ngay. Mình làm sai, mình không biết. Nếu các bạn nghĩ mình sai, nói mình sai, mình xin lỗi ngay.

Người khác chưa bao giờ phát sốc, phát sốt vì mình? Nhưng mình mấy hôm nay đang ở tâm bão. 

Bao giờ người ta sẽ liên lạc với báo chí? Nếu đăng ở Tuổi Trẻ hay Tia Sáng thì mình chả sợ. Họ muốn mình biến mất trong giới học thuật thì họ mới hài lòng ư? Mình sẽ bình thản ra đi vì mình đã biết là chơi dao có ngày đứt tay.

Mình là giáo sư, có nhiều công bố quốc tế, từng giúp nhiều người bên nhà nên sự ra đi của mình chắc chắn sẽ là một tổn thất lớn cho ai đó. Mình đang háo hức chờ xem vắng mợ chợ có còn đông không.


 

No comments:

Post a Comment